ếch chết tại miệng

ẾCH CHẾT TẠI MIỆNG!! Mới đây, trong đoạn livestream của mình, nữ streamer Milona đã có phát ngôn xúc phạm những người bị hói khi cho rằng họ xem phim 18+ quá nhiều. Không những vậy, Milona còn xúc Tại màn hình Tài khoản bị chặn, bạn sẽ thấy danh sách tất cả những người dùng mà bạn đã chặn. Để bỏ chặn chỉ cần nhấn vào nút Bỏ chặn bên cạnh Tên tài khoản. Cửa sổ bật lên yêu cầu xác nhận bỏ chặn -> kích chọn Bỏ chặn để hoàn tất. 3. Hướng dẫn Ếch chết tại miệng.. Cũng có câu ăn xôi ngậm mồm.. Không ích kẻ phê phán bà Hằng là ếch chết tại miệng tại bà Hằng nói nhiều mang họa Đây là câu nói của những kẻ vô cảmvô trách nhiệm trước Vấn đề nằm ở chỗ, câu ếch chết tại miệng vốn phổ biến trong văn hóa Việt Nam, và nó thường được dùng như một lời cảnh báo, răn dạy, đe dọa, thậm chí mỉa mai, châm biếm. Và song hành với nó là một câu khác: Im lặng là vàng. câu : Tại sao động tác thở của ếch đồng phải thực hiện bằng thềm miệng mà lại không dùng lồng ngực? HOC24. Lớp học. Lớp học. Tất cả Lớp 12 Lớp 11 Lớp 10 Lớp 9 Lớp 8 Lớp 7 Lớp 6 Lớp 5 Lớp 4 Lớp 3 Lớp 2 Lớp 1 harga pagar bak mobil pick up grand max. âu ca các cụ đúc kết “ếch chết tại miệng” chẳng sai bao giờ. Nhưng xét cho cùng, với đặc tính của loài nên đến giai đoạn con ếch không thể không kêu, đặc biệt vào thời điểm giao mùa sinh sản tiếng kêu gọi bạn tình. Đó là câu ca mà người xưa đã đúc kết để nhắc nhở chúng ta, phải “biết nói” đúng lúc, đúng chỗ, đặc biệt nhiều khi không nên nói có lẽ là tốt hơn cả so với nói ra, hoặc nói ít hơn. “Biết nói” là phải nói có đủ cơ sở, lý lẽ, dẫn chứng cho những gì mình nói. Tuy nhiên, trong từng trường hợp, hoàn cảnh mà áp dụng cho phù hợp, thậm chí “khôn khéo” cho những người được cho là “biết ăn, biết nói”. Trong câu chuyện mà mình muốn nói một vài lời ra đây không hẳn đã là như vậy. Thực tế cho thấy, rất ít, thậm chí là chẳng có chuyện người “luống” tuổi, đặc biệt là lãnh đạo lại nhận một điều gì đó chưa đúng sai khi mà cấp dưới đánh giá. Và thực thế cũng cho thấy, chuyện “nói một đằng làm nẻo” là chuyện như cơm bữa ở con người chúng ta. Bởi để không mất lòng nhau thì chuyện “ậm ừ”, “gật” cho xong chuyện, xong một vấn đề gì đó không phải là chuyện hiếm thấy, tức “bằng mặt nhưng không bằng lòng”. Nói theo cách khác, dù ở vị trí, địa vị nào cũng đều đa số áp dụng cách “được lòng trước”, “mua vui” trước mặt, còn vấn đề đằng sau khoan hãy quan tâm. Tuy nhiên, đối với những ai “thẳng tính” có vấn đề gì hay nói thẳng, nói thật, chính vì thế không được lòng người khác. Biết là như vậy, biết là không phải, không nên những tính cách nó vậy “cha mẹ sinh con, trời sinh tính” thì khó mà nói là “biết ăn biết nói” được. Nhiều dịp, đã tự hứa với lòng mình, thậm chí là còn mượn cái phương châm “3 không, 3 có”, tức là “không nói, không nghe, không thấy” hay “có mắt như mù, có tai như điếc, có mồm như câm”. Ấy vậy, mình vẫn chẳng đổi thay được gì, có gì vẫn nói “tuốt tuồn tuột”, làm mất lòng nhiều người, đâm ra nhiều người chẳng ưa chút nào. Và chuyện “thiệt thân” hay nói như ban đầu “ếch chết tại miệng” chẳng sai chút nào. Mình biết thế sao mình vẫn làm, tức mình vẫn nói ra những điều mà rất dễ làm người khác hiểu nhầm, trong khi mình chẳng có “ác ý” gì với ai. Biết làm sao bây giờ? Với những ai “cầu tiến” chuyện được góp ý thẳng thắn, đôi khi dễ mất lòng sẽ là rất tốt nếu ta biết nhìn nhận thông qua những cái “sai”, cái “chưa được” của bản thân, từ đó dần hoàn thiện mình. Tuy nhiên, ngay cả khi nhận ra điều đó, những vẫn chẳng một ai thích người khác nói mình “chưa tốt” ra trước mặt khi có ít nhất 3 người. Nói theo cách khác, chuyện góp ý cho nhau thẳng thẳn, thành thật là rất cần, nhưng chuyện góp ý vào thời điểm nào cho phù hợp lại là vấn đề cần bàn. Với những ai được cho là “thẳng ruột ngựa” lúc cần nói không nói ra, bảo để chọn thời điểm thích hợp để nói có lẽ lại chẳng còn gì để nói nữa. Ở bài trước, mình có đề cập và bây giờ nếu được “yên thân” nên áp dụng cách “chôn nhời” có lẽ sẽ tốt hơn cho nhiều người, trong đó có bản thân mình. Tuy nhiên, không vì thế mà mình đánh mất đi chính mình, bởi trong mọi hoàn cảnh “hãy là chính mình”. Qua thời gian vừa rồi, mình mới nhận ra nhiều điều, từ cách sống, ứng xử, thích ứng trong môi trường hiện tại không phải chuyện một sớm một chiều. Sẽ là rất khó nếu không thích ứng, bắt nhịp được với cơ chế, thời cuộc. Càng khó hơn nếu vẫn giữ cái “bẩn tính” thẳng ruột ngựa. Biết nói sao đây?. Biết làm gì tiếp theo đây? “Ông trời ơi hỡi ông trời/ Sống sao cho phải tấm lòng bấy nhiêu!”. Thái Hạo Sự kiện bà Nguyễn Phương Hằng, CEO của Đại Nam, bị khởi tố và bắt tạm giam vì “lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích nhà nước, quyền và lợi ích cá nhân”, đã gây nên một cuộc bàn tán sôi nổi ở Việt Nam. Bà Nguyễn Phương Hằng nổi tiếng trên mạng xã hội vài năm gần đây bởi những livestream tố cáo nhiều nhân vật, từ “thần y” Võ Hoàng Yên, đến giới nghệ sĩ, nhà báo…, và gần đây là đụng chạm tới chính quyền lẫn giới quan chức. Có rất nhiều quan điểm và đánh giá khác nhau trước sự kiện này ở cộng đồng mạng Việt Nam, trong đó, nổi bật lên là loại ý kiến được thể hiện bằng một câu thành ngữ “Ếch chết tại miệng”. Không xét nguồn gốc và nhiều cách giải thích khác nhau đối với câu thành ngữ này, ở đây, ứng hợp vào trường hợp bà chủ Đại Nam bị bắt, những người thốt ra câu nói trên đều mang hàm ý rằng To mồm, nói năng càn quấy bạt mạng, không biết tiết chế giữ gìn thì “chết” là phải. Trong trường hợp bà Hằng, nó có thể rất đúng. Vấn đề nằm ở chỗ, câu ếch chết tại miệng vốn phổ biến trong văn hóa Việt Nam, và nó thường được dùng như một lời cảnh báo, răn dạy, đe dọa, thậm chí mỉa mai, châm biếm. Và song hành với nó là một câu khác Im lặng là vàng. Nghĩa là từ một kinh nghiệm sống khá khôn ngoan và có phần “chí lý” khi nhắc nhở việc nói năng chuẩn mực, người Việt dần sử dụng nó như một phương thức ứng xử phổ biến Muốn sống thì ngậm miệng. “Ngậm miệng” để không nói những lời vô nghĩa, những lời quàng xiên tùy tiện thì tất nhiên là đúng, và luôn nên như thế. Nhưng nếu ngậm miệng trước cả những bất công, ngang trái, ngậm miệng trước sự thật và những dối trá, ngậm miệng trước cái xấu cái ác… thì không những không còn đúng nữa mà còn là một lối hành xử tệ hại. Đáng tiếc và đáng lo thay, điều đó lại đang hiện hữu như một phương thức xử thế chủ đạo làm thành cách sống và “linh hồn” của cả một cộng đồng. Người Việt thường “dạy khôn” nhau Tránh voi chẳng xấu mặt nào; khôn thì sống, mống thì chết; lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau Thế là người ta né tránh sự thật, chấp nhận im lặng, “không phải việc nhà mình thì đừng có trây mồm vào”, “thật thà thẳng thắn thường thua thiệt” – nên hậu quả là nịnh bợ, xun xoe lại lên ngôi. Lối ứng xử ngậm miệng này là một sản phẩm có tính lịch sử do hàng ngàn năm sống trong xã hội chuyên chế nhiều “tai bay vạ gió” mang lại. Theo thời gian và kinh nghiệm, nó trở thành một thứ tâm thức cộng đồng, chi phối từ trong sâu thẳm, “uốn nắn” hành vi của mỗi người. Không những luôn “nhìn trước ngó sau” mà hơn thế, công khai tuyên bố “không bàn chuyện chính trị” chẳng hạn. Aristotle bảo “Con người là một sinh vật chính trị”; Bertolt Brecht thì nói, đại ý, trong mọi sự dốt nát thì dốt nát chính trị là tệ hại nhất. Nhưng người Việt thường coi việc “không nói đến chính trị” là một sự khôn ngoan và tự hào vì sự khôn ngoan ấy. Tiếng nói của con người là vô cùng hệ trọng. Bởi nó không những là phương tiện giãi bày, kết nối để cân bằng đời sống cá nhân và liên nhân mà hơn thế, để kiến tạo xã hội. Socrates nhìn ra rằng “Chân lý sinh ra từ đối thoại”. Sự va đập quan điểm sẽ giúp con người trưởng thành. Một xã hội không có tiếng nói trung thực thẳn thắn, xã hội ấy sẽ trở thành một chiếc ao tù bốc mùi xú uế. Khi người ta chọn im lặng trước những sai quấy nghĩa là họ đang tiếp tay cho cái ác. Phương châm sống “im lặng là vàng”, đáng sợ thay, lại đang được dùng để khuyên bảo nhau. Thay vì khuyến khích và tự khuyến khích nói ra suy nghĩ, quan điểm của mình thì người ta cảnh báo nhau một cách đầy đe dọa rằng “ếch chết tại miệng!”. Người Việt và mạng xã hội Việt Nam thường rất ồn ào trước những chuyện đời tư của kẻ khác, nhưng những việc xã hội mang tính công lợi thì lại hay thờ ơ, lãnh đạm hoặc tìm cách im lặng, tránh né. Một đời sống tinh thần như thế tất mở ra viễn cảnh về tình trạng trì trệ lâu dài, không biết ngày nào mới ra khỏi. Ếch chết không phải tại miệng, mà là tại người, tức là tại… loài khác. Tiếng kêu của con ếch là tiếng gọi bản năng, thiêng liêng và chính đáng. Tiếng kêu ấy không những tự thân nó không dẫn tới cái chết mà ngược lại, mang đến sự sống bất diệt của nòi giống. Không có tiếng kêu, con ếch tìm nhau kiểu gì và làm sao duy trì sự sống qua các thế hệ? Ếch có thể hoặc nên vì hiểm nguy mà ngậm miệng, suốt đời không kêu nữa? Ngụy biện là một trong những lỗi tư duy phổ biến và tai hại của người Việt, nhằm lấp liếm và lẩn tránh sự thật, lẩn tránh trách nhiệm. Làm con ếch nghĩa là phải kêu. Cũng thế, làm người là phải nói. Vấn đề là cần phải học để sao cho lời nói trở nên đúng đắn, văn minh – chứ không phải không nói nữa. Không thể vì những rủi ro do sự xấu ác của môi trường sống mà con người nên từ bỏ tiếng nói của mình; ngược lại, môi trường càng xấu ác, con người càng phải cất lên tiếng nói công chính, vì nó là một trong những phương cách hữu hiệu nhất để kiến tạo một xã hội lành mạnh, và là con đường dẫn tới sự kiến tạo phồn thịnh cho văn hóa lẫn đời sống. Chừng nào người Việt còn trốn chạy khỏi tiếng nói thiêng liêng, chừng ấy chính họ còn phải sống trong lạc hậu và bất công ngang trái. Cái câu “Ếch chết tại miệng”, vì thế, có lẽ cần sửa lại, “Ếch sống tại miệng”! Thái Hạo Nguồn SGN Người Việt có câu cửa miệng “con ếch nó chết vì cái miệng” và xem đó như một thứ triết lý tồn tại, thậm chí triết lý sống để đối nhân xử thế. Và đây cũng là câu nói biểu lộ rất rõ căn tính cũng như lựa chọn tập thể của một dân tộc chưa bao giờ thoát khỏi thảm trạng nhược tiểu Tính Nhược Tiểu! Bởi thử đặt câu hỏi Tại sao người ta không ví tiếng nói của mình như sư tử hống, như đại bàng đập cánh, như cọp gầm, voi thét...? Có hàng trăm loài vật để ví nghe vừa mạnh mẽ, vừa oai vệ, người ta lại chọn con ếch để răn đe, nhắc nhở bản thân. Vì sao? Nói thì nghe dông dài và có khi mạo phạm cả tổ tông của mình, nhưng cũng không thể tiếp tục ngậm miệng để rồi mặc định thân phận mình là con ếch. Bởi chỉ có con ếch nó nằm trong hang, nó đưa cái lưng ra ngoài vì nó chết nhát, nó sợ mọi thứ, không dám nhìn mọi thứ, tự trốn bằng cách quay cái lưng ra ánh sáng để tưởng rằng khi đối mặt với bóng tối thì nó được an toàn. Khi thấy mình an toàn, nó lại bắt đầu oạp oạp… Kết quả là bị tóm gọn và đương nhiên sau đó nó sẽ ra sao, thiết nghĩ không cần bàn thêm. Như vậy, suy cho cùng, cái câu tưởng như là răn đe, nhắc nhở con người đừng tự làm khổ mình bằng cái miệng, tưởng như là khoa học, suy tư theo cách “bệnh vào từ miệng, họa ra từ miệng” ấy lại ẩn chứa một thứ mặc cảm thân phận, người ta không dám nói, không dám phát biểu suy nghĩ, đơn giản bởi “miệng nhà quan có gang có thép”, muốn nói gì cũng được, còn miệng dân thấp cổ bé họng thì nói ra là chết, là “con ếch nó chết vì cái miệng”. Vô hình trung, người ta mặc định thân phận của họ là con ếch, một thứ thân phận nhỏ nhoi, chui kĩ trong hang và quay lưng với ánh sáng cho an toàn, con nào khôn thì im lặng, con nào ngu thì kêu lên cho chết. Mà cái tâm lý này dường như chỉ có ở khu vực Á Đông, chứ phương Tây chẳng tìm đâu ra thành ngữ tương đương với “con ếch nó chết vì cái miệng” cả. Mà giả sử nếu có, nó cũng không tồn tại mạnh, trở thành một thứ triết lý sống như vùng Á Đông, đặc biệt là Việt Nam. Vì sao? Vì những nước phong kiến bị nhiễm quá nặng tinh thần Khổng Giáo, tôi xin nhấn mạnh ở điểm này, phương Tây cũng có giai đoạn phong kiến nhưng không có phong kiến Khổng Giáo, không có “vua bảo thần chết thì thần phải chết”, cái này chỉ có ở các nước ảnh hưởng Khổng Giáo. Điều này nhanh chóng đẩy thân phận người dân xuống vị trí cỏ rác, một người ngồi trên cả, có thể ngắt bỏ mạng sống của hàng trăm, thậm chí hàng ngàn người như đang ngắt một nắm cỏ không hơn không kém. Sống trong một môi trường như vậy, liệu người ta có cơ hội bày tỏ nguyện vọng hay nói lên suy nghĩ của mình? Tiếng nói cá nhân bị lấy mất và thay vào đó là sự phục tùng như một định mệnh gắn liền. Kết quả là nhân dân còn có thân phận thấp hơn cả con ếch. Và con ếch giống như một biểu tượng thân phận của đại bộ phận nhân dân. Hết thời phong kiến, đến giai đoạn Cộng sản xã hội chủ nghĩa, mặc dù không còn quan hệ vua – tôi, nhưng thực tế thân phận người dân cũng chẳng nhích lên được tí nào ngoài thân phận cỏ rác. Người ta đoạt mạng sống của một ai đó không nhân danh đức vua mà nhân danh tập thể, người ta chiếm dụng, cướp trắng đất đai, tài sản của một ai đó cũng nhân danh tập thể, quản lý toàn dân, người ta muốn ám hại, đày đọa một ai đó, cũng nhân danh tập thể, nhân danh toàn dân, nhân danh một thực thể chẳng bao giờ tồn tại trong thế giới thực này và chẳng có gì ngoài cái danh hão của nó để hành xử. Thử nghĩ, liệu thân phận nhân dân có khá hơn trong bối cảnh này? Có lẽ chính vì vậy mà chưa bao giờ người dân Việt Nam có thể quên được hay vứt bỏ được cái thứ triết lý “con ếch chết vì cái miệng”. Và cũng có lẽ chính vì muốn nhắc nhỡ người dân phải luôn luôn nhớ đến thân phận con ếch mà tư tưởng Khổng Tử vẫn luôn có giá trị trong hệ thống giáo dục Cộng sản xả hội chủ nghĩa, đặc biệt là Trung Quốc và Việt Nam. Không phải vô quyên vô cớ mà ngoài Trung Quốc ra, Việt Nam là nước có nhiều đến thờ Khổng Tử nhất Châu Á, thậm chí nhất thế giới. và không không phải do ngu ngốc mà nhà nước Cộng sản Việt Nam còn cho xây cả học viện Khổng Tử và đưa tư tưởng ông ta vào nghiên cứu chính qui, trong khi đó, nếu nói về mức độ lạc hậu thì tư tưởng Khổng Tử lạc hậu cả ngàn năm có dư! Và có lẽ, hiếm có người Việt nào dám tự ví tiếng nói của họ giống như tiếng gầm của mãnh thú, hay chí ít cũng là tiếng hót của chim trời tự do. Người Việt chưa và không có những câu nhắc nhở bản thân có nội hàm là tiếng gầm mãnh thú hay tiếng hót chim trời làm thay đổi không gian tĩnh mịch, làm xóa đi nỗi u ám rừng già. Chưa hề, họ chỉ có câu “con ếch nó chết vì cái miệng” để răn đe bản thân. Một nỗi mặc cảm thân phận đến khốn cùng, tự mặc định thân phận của mình là ếch nhái, mà đã là ếch nhái thì tốt nhất nên chui vào hang, ở im trong hang, đừng lên tiếng, người ta sẽ đến tóm cổ. Thậm chí, đã ở trong hang rồi đó, nhưng nhiều khi run quá, răng lại va nhau cồm cộp mà phát ra âm thanh, lại bị tóm. Câu chuyện Trịnh Xuân Thanh bị bắt cóc hay tự đầu thú mấy ngày nay nổi rộ trên các mặt báo trong nước và quốc tế. Ông này không biết có thực sự bị an ninh bắt cóc hay bị các nhóm săn tiền bắc cóc bán cho an ninh Việt Nam hay bị chính đồng đội phản phé hay chính ông ta mang xác về nộp cho đảng…? Mọi thứ vẫn còn trong nghi vấn, chưa có câu trà lời xác tín. Nhưng có một vấn đề quan trọng nhất, dễ nhận thấy nhất là cách trốn tránh cũng như tư thế khi đối mặt với cơ quan an ninh của ông Thanh có chút gì đó rất ếch. Ếch bởi ngay từ căn tính, từ trứng nước ông ta đã sống trong môi trường luồn lách, nín nhịn và chịu đựng, thậm chí chịu trận, bất chấp danh dự hay lòng tự trọng để tiến thân, đến khi hữu sự, lại tiếp tục làm con ếch chạy trốn, và rồi sau đó, khi đối mặt với nguy cơ tù tội, thậm chí chết chóc, ông ta lại cầu đến chuyện khoan hồng nhà nước. Dường như mọi chuyện rất chi là ếch! Bởi ngay từ tấm bé, người Việt đã sống trong một sinh quyển chính trị đầm lầy và rừng rú, người dân phải nghĩ đến nhịp điệu tồn tại và vũ điệu thăng hoa của loài ếch, biến nó thành một triết lý sống. Nên cho dù có ba ngàn năm nữa, người ta cũng chẳng thể hóa rồng hay hóa cọp nếu như vẫn tiếp tục cam chịu thân phận đầm lầy, lăn lóc trong đầm lầy chính trị Việt Nam. Cho dù lúc đó, đầm lầy đã hóa sa mạc, không chừng, người ta vẫn cứ sợ mình phát ra tiếng oạp oạp chết người! Và đến bao giờ người Việt thoát khỏi mặc cảm ếch? Câu trả lời là nếu các ông, các bà lãnh đạo nhà nước Cộng sản không tỉnh ngộ ra để thay đổi, tiếp tục làm những con ếch chính trị trước Trung cộng, thì một ngày nào đó, không ai khác ngoài chính các ông, các bà và con cháu của quí vị cùng phát ra tiếng oạp oạp đau đớn trước khi lên dĩa làm mồi ngon cho ông anh Trung Cộng, cho dù lúc đó thế giới tiến bộ có kêu gào thảm thiết xin tha mạng cho quí vị thì cái bụng đói Trung Cộng nó cũng chẳng chịu tha đâu! * Bài viết không thể hiện quan điểm của đài Á Châu Tự Do Hiểu theo nghĩa đen thì Vì ếch kêu oàm oạp…oàm oạp… và thế là chết dưới bàn tay của kẻ săn bắt ếch. Nghĩa bóng thì Người ta hay nói câu này để chỉ mấy người hay xưng hùng xưng bá, khoe khoang, huyên hoang quá mức về bản thân mình để rồi họ lại mang họa vì chính những điều ấy. Hợp tác Công ty TNHH SC Dreamline Việt Nam MST 0108540025 Trụ sở số nhà 8 khu A ngõ 109, đường Trường Chinh, phường Phương Liệt, quận Thanh Xuân, thành phố Hà Nội, Việt Nam Địa chỉ giao dịch số 6/51/15 Ngọc Hồi, Hoàng Liệt, Hoàng Mai, Hà Nội Tìm trên Google Map Giám đốc Phạm Thái Sơn

ếch chết tại miệng