khúc giao hưởng quân hôn

Truyện Khúc Giao Hưởng Quân Hôn - Chương 46. Nhan Bồi Nguyệt cũng không hứng thú với lịch sử hỗn loạn rất xưa của gia tộc nhà bọn họ nhất nhất nói ra, việc này theo ý anh cũng chỉ là một chuyện bậy bạ vĩnh viễn coi là mơ hồ mà thôi. Truyện Khúc giao hưởng quân hôn - Vitamin ABC. Truyện ngôn tình, hoàn, cổ đại, hiện đại, xuyên không post nhanh nhất, nhiều nhất. Truyện Tây, Việt đủ loại. Tóm tắt: Khúc Giao tận hưởng Của Trái Tim - vạc sóng từ sản phẩm Sáu mang đến Chủ nhật hàng tuần, bộ phim truyện kể về Rattawan, một cô cô bé 32 tuổi hoàn hảo nhất từ vẻ ngoài, địa vị, gia tộc cùng cả học vấn. Cô bị gia đình ép bắt buộc kết hôn thuộc Parames harga pagar bak mobil pick up grand max. Nhan Bồi Nguyệt cũng không hứng thú với lịch sử hỗn loạn rất xưa của gia tộc nhà bọn họ nhất nhất nói ra, việc này theo ý anh cũng chỉ là một chuyện bậy bạ vĩnh viễn coi là mơ hồ mà thôi. Nhưng Dư Nhược Nhược thì không đạt mục đích không bỏ qua cho người chỉ có thể dằn lại tính khí "Không có phức tạp như em nghĩ, anh không nói cho em, vì cảm thấy cái đó không có cần thiết.""Anh tình nguyện mang theo em vòng quanh đất tuyết leo tường đi chia sẻ tất cả trí nhớ lúc anh còn nhỏ, nhưng Dư Nhược Nhược, anh thật sự không muốn để cho em biết những thứ lịch sử vạch trần không ra kia. Những thứ kia không liên quan gì tới anh, cũng không liên hệ gì tới em. . . . . . Cậu ta Cốc Tinh Hà ở trong mắt anh trước kia cũng chỉ là người đi đường, mà bây giờ, cũng chỉ là một người đi đường."Dư Nhược Nhược không biết trả lời như thế nào, chính là đối với Nhan Bồi Nguyệt tức không được."Nhưng là bây giờ em cảm thấy em luôn như người ngoài cuộc, em đã đến Nhan gia rồi, nhưng còn như người ngoài.""Dư Nhược Nhược, nhà chúng ta không hề giống là gia đình người bình thường, em cũng thấy đấy, người đến chúc tết đều là kết bè kết đội làm cho người ta ứng phó không nổi. Giống như là lưới khổng lồ, mạnh mẽ chiếm giữ một phương của mình, ý đồ khuếch trương bản đồ của mình. . . . . . Nhưng là, những thứ này đều không quan trọng, Nhược Nhược, em gả cho anh, cũng không phải là gả cho gia đình phức tạp này của anh. Đây chính là một trong những nguyên nhân ban đầu anh đi phương Nam, anh không muốn em bị cuốn vào trong những phân tranh tinh vi này.""Anh có bao nhiêu cảm kích em không phải biết, cảm kích chúng ta chỉ là ở bên cạnh mạng nhện."Dư Nhược Nhược nhìn ra Nhan Bồi Nguyệt chán ngấy những thứ đấu tranh nhàm chán này, mà theo cách mọi người gọi là trạch đấu.. . . . . .Mùng hai sáng sớm Nhan Bỉnh Chính sẽ lên đường đi thị sát công việc rồi, thời điểm Dư Nhược Nhược theo Hạ Tư Tiệp xoay người trở về nhà Nhan Bồi Nguyệt đột nhiên mở miệng "Mẹ, trong bộ đội có nhiệm vụ, hôm nay buổi chiều con phải mang Nhược Nhược đi về."Dư Nhược Nhược quay đầu nhìn anh, vô cùng nghi hoặc, trước khi đến không phải nói có một tuần nghỉ lễ có thể chỉnh đốn sao? Chỉ là suy nghĩ một chút cũng thấy bình thường, trong bộ đội không phải đột nhiên có nhiệm vụ, thì là có mệnh lệnh tập Tư Tiệp dĩ nhiên là cực kỳ hiểu, chỉ là mở miệng oán trách mấy cái, lại lôi kéo tay Dư Nhược Nhược một phen tình ý sâu xa "Nhược Nhược, con phải nắm lấy cơ hội a."Dư Nhược Nhược đỏ mặt bất đắc dĩ gật đầu, cô đã bắt được hàm ẩn thâm ý trong câu nói tinh túy này điểm dọn dẹp hành lý Dư Nhược Nhược mới hỏi "Là mới vừa gọi điện thoại tới sao? Là tình huống khẩn cấp sao?"Nhan Bồi Nguyệt lúc này mới dựa vào giường một bộ dáng lười biếng, câu đôi môi cười xấu xa, trong tay giơ lên hai tấm vé "Không phải, đây bất quá là chống lại chính phủ đối đáp. . . . . . Nói thật mẹ anh mà biết lại càu nhàu một đêm, cho nên, vợ, nhanh chóng dọn dẹp đi, chúng ta bổ sung một tuần trăng mật!". . . . . .Dư Nhược Nhược thời gian kế tiếp cũng ở vào trạng thái ngẩn người, ban đầu sau khi kết hôn vốn là Nhan Bồi Nguyệt có thể nghỉ kết hôn. Nhưng hai người căn bản là không có bao nhiêu tình cảm, ngày nghỉ quân nhân lại cực kỳ trân quý, ý của Dư Nhược Nhược trước hết thay đổi tuần trăng mật có thể đẩy về nghĩ tới đến bây giờ, anh còn nhớ tưởng từng ly từng tý nửa năm qua này, cô đột nhiên có chút không biết làm sao. Hôn nhân là cái gì, là tình yêu, vật chất cùng sinh hoạt hợp thành phản ứng hóa học. Người khác đều là trước phải có tình yêu, rồi từ từ bước vào cửa chính hôn nhân, mà bọn họ cũng là mọi cách bất đắc dĩ bị dắt vào cửa, không có sách tốt, học được cuộc sống ở chung, học được biết tình yêu, học được thể nghiệm hôn vì quân nhân đặc thù cùng với tiêu chuẩn quân hôn rõ ràng tính khuynh hướng, rất nhiều người thật ra thì cũng không nguyện ý làm quân tẩu. Dư Nhược Nhược trước kia chính là ở trong đám người này, nhưng bây giờ cô mới phát hiện, chính là phần đặc biệt này, để cho bọn họ có phong thái cùng chính trực mà người thường không cách nào có.. . . . . .Làng du lịch ở vùng ngoại ô, xe một đường lao thẳng đem hai người một con chó đưa đến khách sạn nghỉ Nhược Nhược có chút do dự "Chúng ta thế này không tính là tiêu tiền như nước à? Có thể hay không bị người khác hoài nghi vấn đề liêm khiết của anh a?"". . . . . ." Phá hư không khí gì đó cô thành thạo nhất rồi."Đây là một thẻ VIP thời hạn có hiệu lực rất ngắn, miễn phí toàn bộ, quá hạn trở thành phế thải. Em nhất định phải đường hoàng quét sạch không dừng lại làng du lịch sau lưng nhà tư bản?" câu này mình k hiểu lắmDư Nhược Nhược không đáp lời, cướp thẻ liền hướng trước đài phóng Bồi Nguyệt ở phía sau vừa lòng, lão Nhị a lão Nhị, vì vợ, làm thịt anh sẽ không thương lượng. . . . . .Trước mắt có những lời này của Nhan Bồi Nguyệt, Dư Nhược Nhược lúc này thật đúng là vung cánh tay rồi. Giống như là người đói bụng ba ngày chờ ăn buffet, cô vừa vào phòng liền la hét muốn ăn thứ gì đó, vẫn còn không biết đủ "Hai tấm thẻ vì sao chỉ mở một phòng a, làm gì không ra hai, một chúng ta ở một cái, một cái Kháo Kháo ở a!". . . . . ."Chúng ta trước tiên làm gì?" Hưng phấn qua đi cô mới nhớ lại đây là hưởng tuần trăng mật ấy."Em muốn làm gì?""Em mới vừa nhìn trong đại sảnh giống như có giới thiệu về suối nước nóng, chúng ta đi tắm suối nước nóng chứ?" Dư Nhược Nhược có một thói quen nhỏ cố định, thời điểm hết sức mong đợi một chuyện xảy ra, mắt sẽ trở nên đặc biệt sáng ngời, giống như là bảo thạch màu đen ngâm mình ở trong nước. Nếu như là đang dùng cơm, liền cắn chiếc đũa không thả, nếu như là ngậm ống hút, cũng nhất định phải cắn phá thành mảnh nhỏ."Có trượt tuyết không, chúng ta đi trượt tuyết trước sau đó tắm suối nước nóng như thế nào?""Em đây cả đời số lần nhìn thấy tuyết một cái đầu ngón tay cũng đếm được, anh là cố ý muốn công kích em sao?!" Cô phồng miệng lên, như vậy người thông mình không giỏi tính toán!"Không phải là còn có anh ông xã vạn năng sao, bao em ba ngày trượt so với vận động viên chuyên nghiệp còn chuyên nghiệp hơn!" Nhan Bồi Nguyệt lúc này có ý tứ vội vàng trổ như vậy thật ra thì cũng không phải là Nhan Bồi Nguyệt ý tưởng đột phát, anh là mấy ngày trước Dư Nhược Nhược say sưa ngon lành thưởng thức phát lại buổi lưu diễn của đế đô bậc nhất Cốc Tinh Hà mà cự tuyệt cùng anh cùng tắm uyên ương thì mới ý thức được cảm giác nguy cơ .Đối với lần này anh là như thế tỉnh lại, Dư Nhược Nhược vẫn đối với Cốc Tinh Hà khen ngợi có tăng, cũng chỉ là bởi vì thời khắc Cốc Tinh Hà ở trên sân khấu là ánh sáng rực rỡ. Mà anh, không có phong thái ngang hàng, ở trước mặt Dư Nhược Nhược, vẫn là không cách nào thi lo phải nghĩ, trước kia anh còn đoạt quán quân cuộc tranh tài trượt tuyết toàn quốc, chỉ có cái này, có thể ở trước mặt cô khoe khoang dựng lên hình tượng vĩ đại ánh sáng rực rỡ của mình ở trong suy nghĩ của Dư Nhược này Nhan Bồi Nguyệt, nơi nào ý thức được loại hành vi này của mình là có bao nhiêu ngây thơ?Sân trượt tuyết là mới xây dựng, cho nên cũng không có cảnh tượng nhiều người vì sợ chen lấn ôm nhau, ngược lại là đầu người thưa thớt, tốp năm tốp ba người kết bạn mà đến, phần nhiều là thanh niên nam nữ hoặc là bạn học thời đại vừa bão tuyết rơi, tuyết trắng phau phau dưới ánh mặt trời phát ra ánh vàng gần như chói mắt, bày khắp cả tầm mắt. Sân trượt tuyết cùng sân đánh Golf có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, bất quá một là thảm cỏ xanh như thảm, một giống như bạch mao."Nhược Nhược, thời điểm trượt xuống chân không cần cứng nhắc, khẽ cong lên trước. Nhưng thân thể không cần nghiêng về phía trước, em như vậy anh vừa buông tay liền cả người trực tiếp nằm xuống phía trước đi.""Nhưng em sợ. . . . . .". . . . . .Cả buổi sáng này Dư Nhược Nhược chỉ nói một câu nói Bồi Nguyệt chỉ có thể dìu lấy cô trước từ từ đi xuống, đến đáy dốc mới thả đẩy cô ra "Anh trước trượt cho em xem xem, em học một chút, mới vừa nói cho em mấy yếu điểm nhất định phải nhớ kỹ. Tay cùng đùi phải cân đối, còn nữa, em không cần luôn sợ hãi phía trước, nơi đó không phải có dã thú ẩn hiện, chỉ là chờ đợi em nở rộ, biết không?"Hai người quần áo trượt tuyết đều là màu trắng tinh, cơ hồ muốn cùng đất tuyết hòa làm một thể. Nhan Bồi Nguyệt mặc lên người, càng có thể tôn lên anh ngọc thụ lâm phong thiên nhân chi tư, đã sớm hấp dẫn không ít ánh mắt nữ sinh sùng bái cùng nam sinh đố kỵ trượt tuyết ở bên cạnh. Mà bây giờ động tác của anh mềm mại đến gần như bay lượn, giống như là một con nhạn trắng giương cánh, xẹt qua bầu trời là thuần trắng, tư thái lưu loát mà ưu dưới nữ sinh đã hoa si thành một mảnh, tiếng kinh hô bên tai càng thêm không dứt."Rất đẹp trai a! Ôi chao, anh không phải cảm thấy cùng anh ấy so với anh về chút kỹ thuật này chỉ như khoác lác quả thật tựa như con cóc nhảy? !""Làm sao nói chuyện như vậy, anh đây là người nghiêm túc bất lộ tướng. Ai rối loạn giống như hắn ta chứ?!" Nam sinh giọng nói một bộ khinh thường, nhưng ánh mắt vẫn là không bưng bít được lóe ra ánh sáng hâm mộ.. . . . . ."Gào khóc a, rất đẹp trai a, không được, tôi muốn đi tìm anh ta dạy tôi trượt tuyết!""Tôi cũng đi tôi cũng đi vậy!""Còn có tôi!". . . . . .Cho nên thời điểm Nhan Bồi Nguyệt cuối cùng ngựa đạp phi yến kết thúc thuận lợi mà chính xác dừng ở bên cạnh Dư Nhược Nhược, Dư Nhược Nhược cũng lóe lên ánh mắt kiên định "Em muốn cố gắng nỗ lực, học trượt tuyết, tranh thủ có một ngày với anh cùng nhau từ phía trên kia bay xuống!"Mắt thấy đám gái mê trai kia sẽ vây quanh, cô vội vàng ôm Nhan Bồi Nguyệt "Thân ái em đói bụng, trước đi ăn cơm có được hay không?""Ừ, La Mã không phải một ngày xây xong, cái này từ từ học. Trước dẫn em đi đến cửa hàng lâu năm nhất ăn ngon nhất ở nơi này.""Làm sao anh biết ăn ngon nhất? Anh trước kia không phải là cùng ai tới chứ?!"Nhan Bồi Nguyệt thẳng thắn "Cái làng du lịch này rất sớm đã có rồi, chỉ là trước kia còn chưa mở rộng sân trượt tuyết, đã cùng Tô Lệ tới." Nhan Bồi Nguyệt nói hết sức thản nhiên, nhưng Dư Nhược Nhược trong lòng thủy chung có một vướng mắc nho nhỏ, không đề cập tới cũng sẽ không chú ý, nhắc tới rồi, liền thủy chung cảm thấy không thoải mái."Nhan Bồi Nguyệt, nếu như mà em gặp anh trước chị Tô, có thể hay không sẽ không cùng chị ấy đùa giỡn?""Cho đến bây giờ còn ghen đấy bình dấm chua nhỏ?! Anh thừa nhận, thời điểm sinh nhật anh không hợp tình hợp lý đối với em nói hung dữ còn cùng bạn gái trước gặp mặt là anh không đúng, nhưng kia không phải là bởi vì anh còn nhớ thương cô ấy, mà là biết chân tướng sự thật hồi đó, nhất thời có chút kích động.""Cái gì chân tướng? Đúng rồi, các anh ban đầu là làm sao chia tay vậy?""Đây là ông nội anh phái người giở trò bịp bợm, anh khi đó mới vừa chọn lựa tiến vào bộ đội đặc chủng, hành tung bất định, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Chờ lúc anh toàn vẹn trở lại sau nửa năm làm nhiệm vụ, Tô Lệ đột nhiên đề nghị chia tay, hơn nữa mang theo bạn trai mới cùng anh gặp mặt.""Khi đó anh nhất thời nộ hỏa công tâm, đối với khống chế cảm xúc còn không có đạt được trình độ tự nhiên. Bởi vì nuốt không trôi cơn tức này, hai người cứ như vậy tan rã trong không vui. Bây giờ mới biết, bạn trai giả đó cũng là thư ký của ông nội anh an bài, cũng là ý tứ cha mẹ anh, bởi vì cảm thấy gia thế cô ấy không đủ trình độ với nhà chúng ta.""Những thứ này đã trôi qua rồi, anh không muốn so đo quá nhiều. Dư Nhược Nhược, nếu như không phải là trải qua những thứ này, anh liền không phải mình bây giờ, không phải Nhan Bồi Nguyệt hiểu được em rồi."Dư Nhược Nhược hiếm khi nhìn thấy thời điểm anh thẳng thắn như vậy, bình thường nếu như anh không muốn nói, mỹ nhân kế dụ dỗ cũng ngăn cản được."Em hiểu, thời điểm em lần đầu thấy Tô Lệ, tràn đầy tự tin. Đó không phải là bởi vì em đối với mình có lòng tin, mà là đối với anh có lòng tin. Bởi vì em biết, đối với anh mà nói, hiện tại người nào quan trọng nhất. Chính là loại nhận thức này, mới làm cho em ưỡn thẳng sống lưng đứng ở trước mặt chị ấy, không có chột dạ.""Đi Tiểu Quai, đi ăn thức ăn ngon trước đi!" Khuôn mặt của Nhan Bồi Nguyệt, tràn đầy nụ cười. Ngày hôm sau, vừa rạng sáng cô còn đang trong giấc mộng liền bị tiếng gõ cửa đánh thức, Nhan Bối Nguyệt chỉ gõ một cái tượng trưng, liền đẩy cửa ra bước dụi dụi con mắt “Làm gì?”Anh bày ra sắc mặt không tốt “Kiểm tra phòng.”. . . . . .“Buổi tối anh trở về, tiếp tục chườm đá cho hạ xuống, ban ngày không nên lộn xộn. Đã giúp em xin nghỉ ở công ty rồi.”Mắt cá chân cũng không có sưng lên đặc biệt, anh xoa xoa rượu thuốc, nói xong liền đi ra Nhược Nhược há miệng một hồi lâu không có hỏi ra lời, vậy sáng hôm nay cô làm sao ăn uống vệ sinh . . . .Kết quả đến phòng khách mới phát hiện, Tiểu Diệp ngày hôm qua lại xuất nhất thời cảm thấy hoa đầu choáng váng, trong lỗ mũi dư âm không dứt, tất cả đều là đoàn trưởng phu nhân, đoàn trưởng phu nhân. . . . . . Mấu chốt là người ta còn ôm một rổ quýt mật, nói cười ríu rít “Doanh trưởng Lý nghe nói phu nhân của sếp thích ăn mật kết, nên bảo em đưa chút tới đây.”Dư Nhược Nhược trừng mắt to mắt nhỏ với một rổ quýt mật, trên mặt hơi không nhịn được, cả bộ đội đều biết chuyện xấu xa cô làm rồi?Đoán chừng Nhan Bồi Nguyệt cũng cảm thấy xưng hô này khó nghe, nhíu mày một cái “Gọi chị dâu là tốt rồi.”Quả nhiên, thủ trưởng lên tiếng tạo tác dụng.“Tiểu Diệp, hôm nay em phụ trách chăm sóc chị dâu, đừng cho cô ấy chạy loạn lộn xộn.”“Dạ, thủ trưởng.” Tiểu Diệp vốn đang đỡ Dư Nhược Nhược, lập tức chào quân lễ. Quả nhiên phản xạ có điều kiện khi nhận được mệnh lệnh thật rất đáng người nửa đời quen thuộc đang ở trong phòng khách xem ti vi, thật là chuyện khổ Nhược Nhược nhìn Tiểu Diệp, thở dài. Có lẽ là do tâm lý ghét ai ghét cả đường đi, nên cô thấy nhân vật có liên quan tới Nhan Bồi Nguyệt thì theo bản năng sẽ có chút bài xích. Cho nên ấn tượng với Tiểu Diệp cũng sẽ không tốt cho tĩnh suy nghĩ lại, cô quyết định làm người không thể cố chấp như vậy, nên hiểu biết tất cả về Nhan Bồi Nguyện, nói không chừng còn có thể biết nhiều điểm quan trọng.“Tiểu Diệp, em năm nay bao nhiêu tuổi? Sao lựa chọn làm lính vậy? Hiện tại nữ binh cũng không nhiều.”“Chị dâu, em năm hai mươi mốt tuổi, là văn nghệ binh. Thành tích học tập của em không tốt, lại thích ca hát khiêu vũ, cha liền đưa em vào.”“Văn nghệ binh, vậy không phải là thuộc hạ của Nhan Bồi Nguyệt?”“Không phải, nhưng thủ trưởng chúng em với doanh trưởng là bạn học cũ, hai người quan hệ tốt, nên điều em tới đây.”“A, là như thế này à, vậy Nhan Bồi Nguyệt thật là không phải đúng không?” Cô có ý khiến Tiểu Diệp nói xấu Nhan Bồi Tiểu Diệp trợn tròn mắt to, một hồi lắc đầu “Không phải, thủ trưởng chúng em là Thượng tá trẻ tuổi nhất quân khu, Đoàn văn nghệ chúng em có rất nhiều cô gái thầm mến anh ấy lâu rồi, ngay cả đội trưởng chúng em, nghe nói từ lúc đại học đã bắt đầu theo đuổi đoàn trưởng Nhan. Cho đến khi nghe nói anh ấy và chị dâu kết hôn mới buông tay .”“Em nghe trưởng ban nói, ngày đó đoàn trưởng được điều tới từ thủ đô, doanh trưởng của chúng em khóc bù lu bù loa, sưng mắt đi họp bị phê bình một trận đấy. Ban trưởng tới ba bốn năm, năm hết tết đến cũng không thấy cô ấy khóc đấy.”Đúng là có giang hồ thì sẽ có tin tức . . . .“Nhan Bồi Nguyệt thật tốt như vậy?” Cô cũng không hiểu, có phải não của cô gái kia phát triển không được tốt không, do lúc nhỏ ăn nhiều Cyanamide quá, hay là thần kinh thị giác xảy ra vấn đề?“Là phụ nữ thì đều thích sếp.” khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Diệp đều hiện vẻ xấu hổ và hướng đó lại cố kỵ đến Dư Nhược Nhược, lập tức bổ sung “Nhưng chị dâu yên tâm, không ai dám hành động.”Suy nghĩ của Dư Nhược Nhược còn dừng ở một câu phía trên, dựa theo tư duy lô-gíc này, vậy cô có phải có hai nhiễm sắc thể X không ý nói là DNN không thích NBN nên không phải phụ nữ?. . . . . .Thời gian còn lại cũng chỉ có Tiểu Diệp say sưa ngon lành trình diễn một số tiết mục giải trí, còn cô ngửa đầu ở trên ghế sofa suy tư, suy tư điểm mê người của Nhan Bồi Nguyệt. . . . . .Còn chưa có tìm ra nguyên nhân, Ninh Tĩnh gọi điện thoại tới “Đừng nói trước, để cho mình đoán một chút, tối qua cậu có phải bị Nhan Nhan nhà cậu S&M một trận không? !”= = bề ngoài thục nữ, kiêm kết hợp nội tâm thục nữ, Ninh Tĩnh quả nhiên là sinh vật ngoài hành tinh.“. . . . . . Bị phạt chép sách một đêm. . . . . .” Cô mím miệng kia “Hì hì” một tiếng, cười ra ngoài không có hình tượng chút nào “Còn không nhìn ra Nhan Nhan nhà cậu còn là một nhà văn mẫu mực, sách gì vậy? 《 Kim Cương Kinh 》à?”“. . . . . . 《Gia huấn Nhà họ Nhan》. . . . . . Hiện tại mình bưng ly nước mà còn run rẩy. Còn cậu, vẫn tốt chứ?”“《Gia huấn Nhà họ Nhan》? Nhà các cậu thật là hai cực phẩm, cuộc sống này trôi qua thật cổ kính . . . . . .Mình vẫn tốt, phải, lần sau sẽ bàn, cậu tốt nhất nên nói lời xin lỗi, đoán chừng tối qua mặt mũi anh ấy đã bị vứt hết rồi. Cho nên nói, lấy vợ nên cưới vợ hiền. . . .” Kéo dài thanh âm đem điện thoại đặt xuống Nhược Nhược nổi giận trong bụng, hỏi Tiểu Diệp “Chẳng lẽ chị không xứng với sếp của các em? !”Tiểu Diệp thấy vẻ mặt cô giận dữ, vội vàng lột quýt đưa tới “Không có không có, chị dâu, chị là tiên nữ hạ phàm, có tư thế tiên nhân. Rất xứng với thủ trưởng, đó là môn đăng hộ đối ông trời tác hợp.”Lúc này cô mới cảm thấy trong lòng được an ủi, sảng khoái ăn quýt, ai quản cô ấy nói bừa nói xạo, cố ý dụ dỗ người, nhưng cô đều nhận lấy. . . . . .Vốn Tiểu Diệp làm cơm trưa, nhưng buổi trưa Nhan Bồi Nguyệt lại vội vã chạy về, trên tay còn có đồ ăn mới từ chợ mua mở miệng “Tiểu Diệp, em trở về đi, buổi chiều không cần nữa.”. . . . . .“Tại sao để cho cô ấy đi, buổi chiều em làm thế nào bây giờ?” Cô bé kia rõ ràng nói chuyện rất xuôi tai nha. . . . . .“Bộ đội bọn anh huấn luyện ra để giúp đỡ em ư? !” Anh liếc mắt qua, cô lập tức im, điều chiến sĩ Giải Phóng Quân tới đây xác thực có chút không trưa được ăn rất nhẹ, cô có thói quen ăn món ăn anh nấu, thật lòng không chê hơn nữa khẩu vị còn không tệ, cầm chén đưa tới, giả bộ một nữ vương “Em còn muốn ăn cơm!”“Bảy phần no bụng là được rồi, đừng lãng phí lương thực!” Anh từ chối không lấy thêm... . . . . .Anh nói cái gì thế? ! Tại sao cô ăn lại chính là lãng phí lương thực? ! ! !Trong lòng cô liền lẩm bẩm một hồi lâu, lại không dám lỗ mãng, không chút động tĩnh ăn sạch thức ăn trên khi ăn xong Nhan Bồi Nguyệt vẫn ngồi lặng yên, nhìn cô ăn không ngừng, đến nỗi hai má phình ra, giống như con ếch con. Không biết vì sao, từ đáy lòng anh xông ra một loại cảm giác kỳ lạ .Là loại cảm giác trước nay chưa có, không có gì bằng được, không có gì thay thế nước xong, cô ngồi trên ghế sa lon chơi trò điền chữ, anh thì rửa bát trong Nhược Nhược nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, ỉu xìu quá đi, cô nhìn cảnh bên ngoài, sau lại nhìn Nhan Bồi Nguyệt mặc tạp dề, nhất thời cảm thấy. . . . . .Cảm giác không làm việc nhà, con mẹ nó, thật nhẹ nhàng khoan khoái vô biên . . . . . .Vốn cô nghĩ buổi chiều cô phải cô độc vượt qua, nhưng Nhan Bồi Nguyệt vẫn không có ý trở về đơn vị, mà ngồi ở bên cạnh cô, cũng xem sách. . . . . .Dư Nhược Nhược nhìn anh chòng chọc một hồi lâu “Anh không phải về đơn vị sao?”Anh cũng không có nhìn cô nói “Đừng tò mò với hành tung của một người lính.”“. . . . . .”“ Chủ sân banh Bundesliga Werder Bremen là ai?” Trên ghế salon cô cắn bút, nghiêng đầu về phía anh hỏi.“Weser.” Anh suy nghĩ nói.“Nhưng đáp án phải là bốn chữ đó? Anh có thể nhớ lộn hay không?” Trong mắt cô hiện vẻ nghi rốt cuộc ngẩng đầu nhìn cô, mặt bất đắc dĩ “Bốn chữ đó chính là sân banh Weser Weaser tiếng Trung là Uy Tất = 2 chữ.”“. . . . . .”“Tuyến đầu sát thủ nước Anh, trước mắt hiện ở trong câu lạc bộ Manchester United của giải ngoại hạng Anh là ai?”“Rooney.”“Quốc gia nào có thủ đô gọi là Manila ?”“Philippines, Dư Nhược Nhược, em rốt cuộc không biết chút ít gì à? !” Anh không nhịn được bị giọng nói của anh làm sợ, nhỏ giọng đáp “Em biết rõ chỗ làm việc của người lãnh đạo trung ương gọi là Trung Nam Hải.”. . . . . .Hiện nay nhà cũ không xây cao lắm, nhiều lắm là bảy tầng, cho nên mặc dù là ở lầu năm, vẫn không ảnh hưởng việc lấy ánh sáng trong phòng. Bàn trà mang màu nắng chiếu, khăn trải bàn thêu kim tuyến hình mẫu đơn tường vân, có chút xa hoa, dưới chân là thảm nhung. Trong phòng an tĩnh chỉ nghe được tiếng ô ô, giống như mèo con lạc dần dần ngửi thấy được một mùi thơm, dược liệu trộn lẫn trong mùi canh xương. Khi còn bé, cô thường đi theo một đám trẻ con ở quê trèo cây trèo tường, lúc mới bắt đầu bởi vì bản thân không quen, thường té xuống, gảy xương không ít lần. Vì vậy cực kỳ quen thuộc với mùi vị này, hoặc là nói, trong trí nhớ trước đây, đây là mùi thơm ngọt ngào, và ấm nghiêng đầu nhìn sang, giờ mới hiểu được tại sao anh không về đơn vị, mà đặc biệt ở nhà vào bếp. Tim cô đập lỡ một nhịp, đây là đặc biệt nấu canh xương cho cô sao?Nhan Bồi Nguyệt cho dù là ở nhà, mặc quần áo thoải mái, nhưng vẫn là một bộ mặt nghiêm trang trong bộ đội, giống như lúc nào cũng chờ lệnh ra chiến trường. Ngón tay cầm sách thon dài, nhưng không có vẻ yếu đuối, lại ẩn chứa cảm giác mạnh như vậy, cũng không coi là quá kém cỏi .Mùi vị canh xương trong trí nhớ chính là hương thơm nhè nhẹ, mang theo mùi đặc trưng của thảo dược, hương vị khi ăn quanh quẩn trong miệng, kéo dài mà lưu luyến. Giống như là loài cây Ba Sơn Hổ Parthenocissus tricuspidata mọc mấy chục năm ở dưới chung cư, xanh mơn mởn như tấm màn che và cuốn sách cổ, ghi lại sự thay đổi qua nhiều năm của con ngoan ngoãn uống xong canh xương, cúi đầu híp mắt tiếp tục điền chữ, trong lòng như có ánh nắng mặt trời từ từ chiếu ấm, nước canh ngọt thật ngọt làm lòng cô mềm lẽ, cứ sống bình an như vậy, cũng không tệ.

khúc giao hưởng quân hôn